[Dịch] Hệ Thống Trung Y

/

Chương 392: Có Chút Không Phù Hợp Với Trình Tự Pháp Lý, Nhưng Lại Phù Hợp Với Thế Thái Nhân Tình!!!

Chương 392: Có Chút Không Phù Hợp Với Trình Tự Pháp Lý, Nhưng Lại Phù Hợp Với Thế Thái Nhân Tình!!!

[Dịch] Hệ Thống Trung Y

Ức Ốc Ngư

6.590 chữ

28-11-2023

Bành Viêm dụi dụi mắt, nhếch miệng nói: “Không có việc gì, cháu ở đây làm gì vậy? Đừng sợ, cứ nói thật với chú, có cảnh sát với chú ở đây, không ai dám bắt nạt cháu đâu.”

Hứa Văn Diệu liên tục lắc đầu: “Không có không có, thầy đối xử với cháu rất tốt. Chú Bành, chú đừng dẫn cháu đi nhé, có được hay không?”

Thầy sao?

Bành Viêm nghe vậy, lập tức liếc mắt nhìn Trần Khánh một cái, lại vội vàng nhìn về phía Hứa Văn Diệu, hỏi: “Mau nói cho chú nghe, mấy ngày nay cháu đã làm cái gì? Và tại sao lại tới nơi này?”

Hứa Văn Diệu không chút giấu giếm, nhanh chóng kể lại những chuyện từng xảy ra, là chính cậu bé đã tới cầu xin Trần Khánh như thế nào, rồi về sau Trần Khánh dứt khoát đưa hai bà cháu bọn họ tới Hán Y Đường ra sao, và cũng nói rõ, hắn không chỉ miễn phí chữa trị cho bà nội cậu bé, còn dạy cậu bé học trung y.

Lần này không chỉ Bành Viêm có chút rung động, ngay cả ánh mắt khi nhìn về phía Trần Khánh của hai vị cảnh sát nhân dân phía sau gã cũng nhanh chóng thay đổi.

“Vị bác sĩ này, thật xin lỗi, tôi còn tưởng rằng...”

Lại nói, trước khi Bành Viêm tới đây, gã cứ tưởng rằng người ở Hán Y Đường này đã lừa gạt Hứa Văn Diệu đến làm lao động trẻ em, cho nên thái độ không phải đặc biệt thân thiện. Tới hiện giờ, sau khi biết được đầu đuôi sự việc, lại nghe nói Trần Khánh vô tư giúp đỡ Hứa Văn Diệu, gã cũng lập tức mở miệng xin lỗi, trong lòng áy náy vô cùng.

Trần Khánh khoát tay cười nói: “Tiểu Hứa là học trò của tôi, anh có thể để ý đến cậu bé như vậy, tôi vui vẻ còn không kịp, không cần phải xin lỗi đâu.”

“Nhưng nếu mấy vị đã biết tình huống của Tiểu Hứa, thì có hai vị đồng chí cảnh sát nhân dân kia, không biết hai vị có thể mở một mắt nhắm một mắt, bỏ qua chuyện này được không? Để cho cậu bé ở lại chỗ này học chút bản lĩnh, về sau khi ra ngoài xã hội, cũng có chút bản lĩnh sinh tồn?”

Mặc dù Hứa Văn Diệu ở lại chỗ này không phải với thân phận lao động trẻ em, nhưng suy cho cùng, Trần Khánh cũng không phải người giám hộ hợp pháp của cậu bé. Theo lý, hắn không thể tự chủ sắp xếp nơi ăn chốn ở của Hứa Văn Diệu được, mà tình huống có khả năng xảy ra nhất chính là Hứa Văn Diệu bị đưa đến cô nhi viện.

Về phần bà nội cậu bé, đương nhiên là không có người tiếp quản rồi.

Viện dưỡng lão, thậm chí là viện phúc lợi cũng chưa chắc sẽ chào đón một lão nhân bệnh tật như vậy.

Chỉ sợ Bành Viêm đã nói tình huống này cho Hứa Văn Diệu nghe rồi. Nhưng đương nhiên là Hứa Văn Diệu không muốn, nếu không, một khi có sự trợ giúp từ cô nhi viện, cậu bé đâu cần phải đi ăn trộm để duy trì cuộc sống của mình như vậy?

Hai vị cảnh sát nhân dân nhìn nhau. Đúng là loại chuyện này có chút không phù hợp với trình tự pháp lý, nhưng lại phù hợp với thế thái nhân tình.

Tuy nhiên, ở những địa phương nhỏ này, có chỗ không tốt lại có chỗ tốt, đó chính là nếu không có người biết chuyện rồi mang đi tố cáo, hoặc là lan truyền chuyện của Hứa Văn Diệu trên mạng, khiến dư luận bức xúc, ép cơ quan chức năng phải chấp hành đúng theo pháp luật, thì bình thường, bọn họ vẫn có thể mở một mắt, nhắm một mắt cho qua.

“Chuyện này...” Cảnh sát nhân dân lại đưa mắt nhìn Bành Viêm.

Bành Viêm lập tức cam đoan: “Xin các đồng chí yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nhiều lời, nhưng Hứa Văn Diệu còn phải đi học, nếu không chờ đến dịp lãnh đạo kiểm tra các hộ nghèo hàng năm, đối phương hỏi về chuyện này, tôi thực sự khó ăn khó nói. Trước kia có thể không sao, nhưng một khi cậu bé đã chuyển đến sống ở nơi này thì…”

Trần Khánh nói: “Chuyện đi học tôi sẽ nghĩ cách.”

Bành Viêm đề nghị: “Học bạ lúc trước của Hứa Văn Diệu vẫn còn, tôi đã làm thủ tục tạm nghỉ học cho cậu bé. Trên nguyên tắc, thủ tục tạm nghỉ này chỉ có thời hạn là một năm, nhưng tình huống của cậu bé khá đặc thù, hiện tại vẫn có thể tới trường được.”

Trần Khánh cười nói: “Vậy không thể tốt hơn rồi, vừa lúc tôi cũng đang nghĩ cách cho Tiểu Hứa tới trường tiểu học thực nghiệm kia. Có sự trợ giúp của anh, chúng tôi cũng bớt được không ít chuyện.”

Đến trường tiểu học thực nghiệm?

Đây chính là trường tiểu học có lực lượng giáo viên hùng hậu nhất Giang Hạ.

Xem ra nhân mạch của vị bác sĩ trẻ này cũng không tầm thường!

Nghĩ đến đây, Bành Viêm đã cảm thấy yên lòng rồi, ánh mắt gã nhìn về phía Hứa Văn Diệu cũng trở nên vui mừng không ít.

Đúng là khổ tận cam lai!

“Nếu đã như vậy, tôi cũng yên tâm rồi. Hai vị đồng chí cảnh sát nhân dân, hôm nay thật sự đã làm phiền hai vị quá rồi, rất cám ơn.” Bành Viêm nói.

Cảnh sát nhân dân cười nói: “Đừng khách khí, lúc rảnh rỗi, anh đến đồn cảnh sát xác nhận kết thúc vụ án này là được.”

Nói xong, hai vị đồng chí cảnh sát nhân dân cũng nhanh chóng rời khỏi Hán Y Đường.

Bành Viêm thấy thế, khẽ thở dài một hơi, như thể muốn phun hết toàn bộ lo lắng tích tụ suốt những ngày tháng qua ra bên ngoài.

“Được rồi, chú cũng nên đi thôi.” Bành Viêm nhìn về phía Hứa Văn Diệu, mỉm cười, nói: “Hứa Văn Diệu, chú Bành vẫn giữ nguyên câu nói kia, có bất kỳ khó khăn gì nhớ đến tìm chú, bất cứ lúc nào cũng được.”

“Vâng.” Hứa Văn Diệu gật đầu thật mạnh.

Đối với cậu bé, địa vị của Bành Viêm cũng tương đương với Trần Khánh, cậu sẽ ghi nhớ phần ân tình này trong lòng, chờ đến khi bản thân có năng lực, nhất định sẽ báo đáp đối phương.

Bành Viêm nhếch miệng cười, lập tức vẫy vẫy tay, cũng rời khỏi Hán Y Đường.

Hứa Văn Diệu nhìn theo bóng lưng Bành Viêm rời đi, không nhịn được lại cúi đầu nức nở.

Trần Khánh xoa xoa đầu Hứa Văn Diệu, nhẹ giọng nói: “Tiểu Hứa, sau này, con phải học y cho tốt. Bởi vì nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, thầy chỉ sợ qua vài năm nữa thân thể của chú Bành con sẽ xuất hiện một vài bệnh tật.”

Hứa Văn Diệu rưng rưng ngẩng đầu: “Thầy, chú Bành bị bệnh gì?”

Trần Khánh nói: “Phế thận khí hư.”

Hứa Văn Diệu khẩn trương nói: “Có nghiêm trọng hay không? Thầy, hiện tại con sẽ gọi chú Bành tới, thầy chữa trị cho chú ấy đi.”

Trần Khánh cười nói: “Tạm thời bệnh này của chú ấy không có gì đáng ngại, hơn nữa mùa đông sắp đến rồi, bệnh của chú ấy sẽ giảm bớt rất nhiều, chỉ có đầu xuân năm sau bệnh khí mới sinh sôi, thoáng có chút nghiêm trọng.”

“Hơn nữa, có kéo dài thêm mấy năm, thân thể của chú ấy cũng không phát sinh vấn đề gì đáng ngại, cho nên thầy mới nói, con phải học y cho tốt, đến lúc đó tự tay đến trị liệu cho chú Bành. Đây là khảo nghiệm của thầy với tư cách là thầy giáo của con.”

Vừa là khảo nghiệm, vừa để Hứa Văn Diệu tự mình đi báo ân.

Trong nháy mắt Hứa Văn Diệu cảm thấy động lực mười phần: “Vâng, thầy, vậy chúng ta bắt đầu học ngay thôi.”

Trần Khánh cười nói: “Được.”

Tác viết đến đây là ngừng, truyện cũng coi như có một cái kết rồi, nếu mọi người muốn đọc thêm thì mình sẽ viết tiếp ở một hoặc hai chương sau nhé!

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!